Trăm Nhớ Ngàn Thương

/

Chương 46: 46: Tôi Bị Vô Sinh

Chương 46: 46: Tôi Bị Vô Sinh

Trăm Nhớ Ngàn Thương

Lyly

8.336 chữ

09-07-2023

Hoàng Thiên hít hơi thật sâu, anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình, đợi anh làm xong việc thì anh sẽ cho cô một lời giải thích rõ ràng.

" Liên Chi, anh sẽ đợi cho đến khi em bình tỉnh lại, đến lúc đấy chúng ta cùng nhau ngồi nói chuyện, bây giờ anh phải đi giải quyết một số việc quan trọng, lát sẽ về.

Yêu em " cuối câu anh còn không quên nói yêu cô.

Liên Chi ngồi bên trong nghe rất rõ tiếng chân anh xa dần và cuối cùng là tiếng đóng cửa, trợ lý Khang đang chờ anh trước cổng.

" Không được để thiếu phu nhân bước ra ngoài dù là nữa bước, nếu các người để cô ấy đi thì cũng hiểu rồi đó " anh lạnh giọng nói.

" Vâng thiếu gia "

Hoàng Thiên lên xe, và chiếc xe lao vút đi, trợ lý Khang không dám nhìn thẳng mặt anh vì khuôn mặt anh lúc này rất đáng sợ.

Hơn 10p sau thì anh cũng tới nơi, Hoàng Thiên thân đầy sát khí lạnh lùng đi vào, theo sau này trợ lý Khang, những người hầu gặp anh đều phải cúi đầu.

Anh ngồi xuống, đưa ánh mắt tức giận nhìn Tỉnh Ngọc Nhiên rồi đến mẹ mình.

Huỳnh Kim Thủy nhìn qua anh, bà cũng cảm thấy sợ vì trước đây bà chưa từng thấy qua bộ mặt hung tợn này của anh, còn có ánh mắt đó nữa, thật khiến người khác sợ hãi.

Mẹ anh còn dám nhìn chứ Tỉnh Ngọc Nhiên thì lại luôn né tránh anh.

" Ký đi " anh ra hiệu cho trợ lý Khang đưa đơn ly hôn cho cô ta, lời nói anh phát ra khiến phòng khách dần trở nên lạnh lẽo.

Tỉnh Ngọc Nhiên từ từ đưa tay cầm lấy đơn ly hôn đọc qua một lượt, gì chứ? Cô ta có nhìn lộn không? Ly hôn mà không chia cho cô ta một đồng nào, chẳng khác gì cô ta ra đi trắng tay.

Tỉnh Ngọc Nhiên là ai chứ? Cô ta không ngu mà ký vào.

" Em không đồng ý, dù sao chúng ta cũng đã có con rồi, bây giờ anh lại muốn ly hôn, em nhất định không ký " cô ta đặt tờ ly hôn xuống, khuôn mặt đầy tội nghiệp nhìn anh, cô ta vừa nói vừa xoa bụng mình.

Anh cười lạnh, đến bây giờ cô ta vẫn luôn miệng cho là đứa con hoang đó là của anh, diễn xuất của cô ta cũng khá lắm chứ.

" Cô muốn tôi nhận đứa con hoang đó sao? Nực cười, tôi không có nhiều thời gian với cô, một là ký, hai là cô sẽ hối hận về việc của mình làm, mà cô không ký cũng được, tôi có cách trị cô " anh nhàn nhạt đáp.

Mẹ anh không thể nào nghe lọt lỗ tai với những từ ngữ mà anh nói ra, ngay cả con của anh mà anh lại bảo là con hoang sao? Bà thật sự rất tức giận.

Tỉnh Ngọc Nhiên liền đưa mắt qua bà cầu cứu, dù anh có ép cô ta cỡ nào thì cô ta không ký, có chết cũng không.

" Con có thôi đi không, con không yêu Ngọc Nhiên cũng không sao, nhưng tại sao con lại nói đứa bé trong bụng nó là con hoang hả? Con vì một loại đàn bà thấp hèn đó mà trở nên như vậy, cô ta cũng chỉ là một đứa mù lòa, nghèo hèn thôi, con xem có đáng không? " bà luôn miệng mắng chửi cô, dùng những từ ngữ khó nghe nhất để nói.

Từ khi anh bước vào đây thì anh đã cố gắng giữ bình tỉnh để giải quyết mọi chuyện, nhưng bây giờ thì không, Hoàng Thiên nghe những lời mẹ mình nói thì anh không kìm lại được máu nóng trong người của mình, anh không cho phép một ai xúc phạm, xem thường cô, bất kể là người nào đi nữa.

* Rầm *

Anh liền thay đổi sắc mặt, hai mắt đỏ ngầu, Hoàng Thiên lấy tay mình dùng lực mạnh đập xuống bàn, khiến những người ở đây đều giật thót tim, mẹ anh cũng không ngoại lệ.

" Câm miệng! Tôi không cho phép một ai đụng đến cô ấy, Diệp Liên Chi là giới hạn cuối cùng của tôi, mẹ nghĩ tôi không dám làm gì mẹ hả? Tôi đã cảnh báo rồi nhưng mẹ vẫn một mực làm tổn thương cô ấy.

Nghèo hèn? Mẹ đừng quên mình cũng từng là một cô nhi, hoàn cảnh có khác gì cô ấy không hả? Nếu không có ba thì mẹ có được như ngày hôm nay không? " anh lớn tiếng quát, cũng không kiên nể gì nữa.

Huỳnh Kim Thủy mở mắt to nhìn anh, bà như không tin vào tai mình, tại sao anh lại biết bà là một cô nhi, điều này bà chưa bao giờ nói ra, bà tự ti vì mình không có ba mẹ, tự ti vì xuất thân từ cô nhi viện, bà luôn giấu anh và Hoàng Yến chỉ có mình ba anh biết được điều đó.

Như lời anh nói, bà may mắn vì gặp được ba anh, được ba anh cưới về và cho bà cái danh Đông Phương phu nhân cao quý này.

Điều đó bà luôn khắc ghi trong lòng.

Làm sao anh biết được điều này à, vì anh đã từng nghe ba kể về mẹ mình, anh chưa bao giờ xem thường hay kỳ thị vì bà là cô nhi, mà ngược lại anh còn thông cảm, và thương mẹ mình, nhưng tình thương của anh không thể hiện ra bên ngoài nhiều.

Có lẻ anh giống ba ở một chỗ là luôn thích sự đơn giản, thuần khiết, không đòi hỏi người phụ nữ bên cạnh mình phải xuất thân cao sang, quyền quý, chỉ cần hợp với mình là được.

" Con....!con " mẹ anh không nói nên lời.

" Nhìn đi, mẹ luôn cho rằng cô con dâu mà mẹ chọn là tốt, nếu như mẹ có mắt nhìn người thì không đưa loại phụ nữ này về đây " anh thẳng tay vứt toàn bộ sấp ảnh của cô ta xuống bàn.

Huỳnh Kim Thủy tay run run cầm những tấm hình mà anh đưa, trong ảnh không ai khác đó là Tỉnh Ngọc Nhiên đi cùng những người đàn ông khác, còn có cả những tấm hình ân ái với nhau.

Làm sao có thể như vậy, người con dâu mà bà cho là tốt, là ngoan hiền đây sao? Ngoại tình? Những chuyện xấu hổ nhất cũng làm ra.

" Mẹ tin chưa? Sẵn đây con nói luôn, con đã thấy cô ta đi khách sạn cùng người đàn ông khác khi chỉ mới kết hôn với anh hai xong " Hoàng Yến lên tiếng.

" Bà chủ, cho tôi được nói vài câu, những hình ảnh này đều là thật, và lời nói của tiểu thư cũng là thật, là thiếu gia đã phát hiện từ sớm nên cho người theo dõi Tỉnh tiểu thư cho đến tận bây giờ, bà chủ bà thật sự nhìn lầm người rồi " quản gia Trịnh tiếp lời.

Lời Hoàng Yến nói bà có thể không tin nhưng quản gia Trịnh đã nói thì bà nhất định phải tin, vì bà hiểu con người quản gia Trịnh là thế nào.

Huỳnh Kim Thủy bà thật sự tin lầm cô ta rồi sao?

Vậy là cô ta đã làm chuyện trái với lương tâm này hai năm rồi sao? Còn đứa bé trong bụng cô ta cũng không phải là cháu bà.

Huỳnh Kim Thủy đưa mắt nhìn Tỉnh Ngọc Nhiên, tay bà nắm chặt tấm ảnh, cô ta sợ hãi liền quỳ xuống dưới chân bà.

Hoàng Yến thấy cô ta như vậy thì mỉm cười, cuối cùng mẹ cô cũng nhận ra bộ mặt thật của cô ta rồi, cô xem còn ai bênh cô ta nữa không.

" Mẹ không phải như vậy đâu, xin mẹ đừng tin những lời đó, con không có thật mà " Ngọc Nhiên liền giựt những tấm ảnh đó từ tay bà, cô ta khóc lóc van xin.

" Cô dám làm những chuyện này thì bây giờ khóc cũng đâu có ích gì? Uổng công tôi luôn tin cô, luôn nghĩ cô là ngoan hiền, thì ra đều là giả " bà nhận ra là bà thật sự sai, quá sai khi tin cô ta.

Bà đã sống ngần ấy năm, vậy mà bà lại để một người như cô ta lừa, đã thế Hoàng Yến có nói trước vậy mà bà vẫn không tin, nhưng rồi bây giờ bà phải nhận kết quả này đây.

" Mẹ nghe con nói, tất cả đều không phải sự thật, con không có làm như vậy, là bọn họ vu khống con " Ngọc Nhiên biện minh cho hành động của mình.

" Vậy cô nói tôi biết, đứa con trong bụng cô là của ai "

" Là của Hoàng Thiên, của anh ấy, mẹ tin con đi "

Tỉnh Ngọc Nhiên cô ta vẫn một mực chối bỏ những gì mình làm, còn chắc miệng mà khẳng định với bà đứa con trong bụng mình là của anh, cô ta nghĩ là mẹ anh thấy cô ta khóc sẽ thương cảm mà tha thứ.

" Tôi quên nói với cô, tôi bị vô sinh " anh đưa giấy khám tình trạng sức khỏe của mình ra.

Cô ta nhìn vào hai mắt mở to hết cỡ, Ngọc Nhiên lấy tay mình dụi mắt để nhìn lại rõ hơn, nhưng kết quả vẫn như vậy, cô ta không hoa mắt, là thật.

Không thể nào? Không thể như vậy được.

Thì ra anh và cô ta không ngủ cùng nhau là vì lý do này sao? Tại sao lúc đầu cô ta không nghĩ ra điều này chứ.

Mẹ anh ngẩng đầu lên nhìn qua con trai mình, cũng không tin con mình bị như vậy, cả đời bà mong muốn có một đứa cháu nhưng cuối cùng là anh không thể.

" Thời gian của cô đã hết, cô có hai sự lựa chọn, ký hoặc là những tấm ảnh này đưa mạng, cô chọn đi " anh lạnh lùng nhìn cô ta.

" Ký, em ký là được chứ gì " bây giờ cô ta không còn sự lựa chọn nữa.

Dưới sự ép buộc của anh thì cô ta cũng đồng ý, Ngọc Nhiên không muốn những hình ảnh đó lan truyền trên mạng, như vậy thì mặt mũi cô ta để đâu.

Tay cô ta run run đặt bút xuống ký vào đơn ly hôn, hết rồi, hết thật rồi, Tỉnh Ngọc Nhiên như người không hồn ngồi đó, cô ta thật sự quá ngu ngốc chẳng khác nào tự mình làm trò cười cho cả gia đình anh.

Hoàng Thiên cười nhạt, sau đó đưa lại cho trợ lý Khang cất giữ, anh đã có thể đường đường chính chính ở bên Diệp Liên Chi.

" Anh hai, bộ anh không muốn trả thù cho chị dâu à " Hoàng Yến lên tiếng nhắc nhở anh.

Con người Hoàng Yến là vậy, có thù thì phải trả, đúng là không phải thù của cô nhưng cũng là thù của chị dâu nên cô không thể bỏ qua được.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!